[Oneshot – Hendery x Xiaojun] sweet – xiaoheny

sweet

Tác giả: xiaoheny
CP: Hendery x Xiaojun @Wayv
*Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không bế ra ngoài*

https://archiveofourown.org/works/27559915

“Anh biết rồi, bạn là ma cà rồng đúng không!”

Đức Tuất khịt mũi khi nghe câu đó thoát ra khỏi miệng của Quán Hanh.

“Anh biết rồi, bạn là ma cà rồng đúng không!”

Đức Tuất khịt mũi khi nghe câu đó thoát ra khỏi miệng của Quán Hanh. Cậu cố lấy lại bình tĩnh trong khi Quán Hanh đang tự hào về bản thân vì có thể xâu chuỗi đúng các dấu hiệu. Họ đang ăn tráng miệng trên đi văng của Đức Tuấn, sau khi vừa hoàn thành bữa ăn ngon lành do đầu bếp trẻ Quán Hanh thực hiện.”Điều gì khiến bạn nghĩ vậy thế?” Đức Tuấn hỏi.

“Thì.” Quán Hanh chống tay lên cằm, sắp xếp lại ngôn từ trong đầu. “Đầu tiên, là bạn dị ứng với tỏi.”Anh chỉ vào căn bếp nhà Đức Tuấn. “Chắng có lấy một tép tỏi trong bếp nhà bạn. Anh đã khó khăn lắm mới có thể nấu được một bữa cơm ngon lành cho bạn đó, bạn biết không.” Đức Tuấn cười lớn khi thấy môi người yêu mình đang mím lại thành một đường kẻ. TRông hệt như con mèo lịch sự.*

* là con mèo này nè:

Polite Cat - Home | Facebook

“Thứ hai là, bạn dị ứng với ánh mặt trời. Lần nào gặp nhau ở bên ngoài, cũng là vào những ngày trời mưa. Hoặc, ít nhất là trời râm, và nhiệt độ thì sao chứ? Chăng bao giờ nóng cả. Hơn thế nữa, chúng mình còn toàn gặp nhàu ở nhà của bạn. Ồ, ồ! Bạn chẳng bao giờ chịu tới nhà anh, trừ khi là anh mời bạn đến!” Quán Hanh chỉ một ngón tay lên trời. Đức Tuấn khoanh tay đợi anh nói tiếp. Không, liệt kê tiếp. Viên kem cà phê trên bàn đang dần tan chảy, bị họ lãng quên luôn rồi.

“Và nữa, nhà bạn chẳng có chiếc gương nào hết. Và anh đã chú ý điểm này từ trước khi bạn hỏi rồi.  Anh đã kiếm gương trong nhà bạn rất lâu rồi vì anh –” “– vì bạn muốn kiểm tra bản thân mình đúng không?” Đức Tuấn cắt lời anh trước khi khẽ thở dài, cùng một nụ cười yếu ớt. Quán Hanh toét miệng cười, “Bạn hiểu anh quá nhỉ.”

 “Và.” Đức Tuấn nói, hàng lông mày rậm nhướn lên. “Là thế hả?”

Cậu trai còn lại nhún vai, “Đó là tất cả những gì anh nhớ ra được lúc này.”

“Được rồi, tới lượt em này.” Đức Tuấn hắng giọng. Cả hai đều khẽ cựa quậy để tìm lấy tư thế ngồi thoải mái nhất. “Quánh Hanh, bạn chỉ đang liệt kê những định kiến về ma cà rồng thôi phải không?”

“Điều đầu tiên,” cậu bật ngón trỏ lên như thể đang đếm từng đều trong cái danh sách mà Quán Hanh vừa nói ra. “Việc dị ứng tỏi. Không, em không dị ứng cái đó. Em chỉ không thích vị của nó thôi. Tại sao mọi người cứ thích cái thứ đó vậy? Thiệt kì cục.” Đức Tuấn lắc đầu, hoàn toàn phớt lờ lời than vãn của Quán Hanh “Nó làm tăng hương vị cho đồ ăn mà!”

“Thứ hai, dị ứng ánh mặt trời.” Cậu dựng tiếp ngón giữa lên. “Một lần nữa, em chỉ không thích nó thôi, quá là chói mắt.” Quán Hanh chau mày, tò mò nhìn Đức Tuấn. “Nghe thật kì cục. Bạn mong anh sẽ tin điều đó hả?” “Tùy bạn thôi, bạn thân yêu.” Đức Tuấn trả lời với một nụ cười tự mãn, khiến Quán Hanh nhỏ giọng than vãn.

“Và em không đến nhà bạn nếu không được mời bởi vì em là người lịch sự. Ý em là… Bạn sống cùng gia đình mà.” “Được rồi, việc này, anh đồng ý.” Cả hai ngượng ngùng cười. Quán Hanh kể lại về một lần chị cả của ảnh đã bắt được họ đang hôn nhau thắm thiết trong phòng. Mặc dù xấu hổ, họ vẫn cười khúc khích. Đức Tuấn nói họ gần như khiến chị ấy đau tim, và Quán Hanh đáp lại rằng “Anh rất mừng vì chúng ta đã không làm vậy”. Rồi họ lại cười.

Quán Hanh rời khỏi dòng hồi tưởng khi tiếng cười bé lại. “Chờ chút,” anh lẩm bẩm. Đức Tuấn khẽ mở to đôi mắt. “Thế còn điều cuối cùng?”

“À, cái đó. Đó là vì em không thể nhìn thấy mình trong gương, vì thế em chẳng mua nó làm gì hết.”

“À”

Gượm chút.

“Từ đã, gì cơ?” Quán Hanh quay mặt về phía Đức Tuấn, trong khi cậu đang quay về hướng khác, cố gắng lấy tay che miệng sau khi nhìn thấy phản ứng từ anh người yêu, không phải vì cậu vừa lỡ miệng nói ra một thông tin quan trọng nào đó – mà thật ra là cậu cũng chẳng quan tâm về mấy cái đó lắm – nhưng mà thực sự thì mặt Quán Hanh quá là hề hước rồi.

“Đức Tuấn – Đức Tuấn! Nhìn anh này. Vậy nên anh đúng rồi? Bạn là ma cà rồng đúng chứ?” Đức Tuấn gật đầu thay cho câu trả lời.

“Quào!! Oprah gif!!!” Quán Hanh reo lên khi diễn lại cảnh trượng trong chiếc gif năm 1997 của Oprah*. Đức Tuấn lầm bầm nhìn qua hướng khác, “Đó chính xác là lý do vì sao em ghét mấy người thế hệ Y.” Quán Hanh vẫn toe toét cười, đôi mắt anh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. “Nhưng bạn lại thích anh.” Đức Tuấn đảo mắt, “Thật không may là đúng vậy.”

* là chiếc gif này nè

Oprah Gif GIFs | Tenor

Nụ cười của anh dịu lại, anh tiếp tục hỏi, “Vậy, tuổi thật của bạn là bao nhiêu?” Anh nhìn ngón tay trỏ của  Đức Tuấn từ từ di chuyển rồi chạm vào cằm, trông có vẻ như đang suy nghĩ gì đó ác liệt lắm. “Em nghĩ… chắc tầm hai trăm năm chục.” Quán Hanh lập tức há hốc miệng. “Bạn lại nói đùa rồi.”

Đức Tuấn cười lớn. “Tất nhiên rồi.” Cậu lớn giọng khi bị anh người yêu đánh cái bốp vào bắp tay.

“Em hai ba. Bằng tuổi bạn, em từng nói với bạn rồi mà.”

“À?” Quán Han hơi nghiêng đầu sang trái, “Vậy, bạn trở thành ma cà rồng bao lâu rồi?”

“Em nghĩ chắc tầm năm năm.”

Quán Hanh nói lớn, “Ma cà rồng thiếu nhi.”

“Ôi bạn thôi nào.” Đức Tuấn chu môi khiến anh bật cười khúc khích. Anh tiếp tục hỏi, “Sao mà bạn lại biến thành ma cà rồng vậy?”

Đức Tuấn ậm ừ trước khi trả lời. “Bố em đã biến đổi em trước khi ông ấy biến mất.”

“Biến đổi như trong…” “Ừ.” “Ồ.” Quán Hanh ngừng lại.

“Kể anh nghe thêm về ma cà rồng đi!” Anh vòng tay ôm lấy eo của Đức Tuấn, má trá tựa vào ngực cậu. Đức Tuấn chậm rãi ngả lưng vào ghế, Quán Anh khẽ nhăn nhó khi tay anh bị kẹt giữa ghế và cơ thể của cậu người yêu. Cậu trai lớn hơn vài tháng tuổi xin lỗi, có vẻ chân thành, sau đó cậu gỡ cánh tay đang đặt ở eo mình ra, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng. Cậu trai nhỏ tuổi hơn thoải mái tận hưởng sự ấm áp đột ngột này.

“Thật ra, cũng chẳng có gì thú vị lắm đâu. Chúng em vẫn sống như con người thôi, chỉ là chúng em khỏe hơn, và vết thương mau lành hơn thôi.” Đức Tuấn giải thích. Quán Hanh thở hắt, “Thế tức là, mọi khi, khi anh véo với đánh bạn, bạn chỉ giả vờ rên rỉ thôi đúng không?” Anh nghe thấy người kia khúc khích đáp lại, “Có lẽ là thế – Ây, từ đã, đừng làm thế mà, Quán Hanh!” Đức Tuấn phì cười khi bị Quán Hanh cù vào bụng.

Mãi tới khi tạm hài lòng, Quán Hanh mới ngừng lại và chuyển bàn tay lên véo vào má cậu người yêu. “Bạn nên cảm thấy may mắn vì bạn thực sự dễ thương lắm đó.”

“Vậy biến hình thì sao? Bạn có thể biến thành dơi không?” Quán Hanh tiếp tục hỏi. Lần này, Đức Tuấn trả lời bằng giọng than vãn. “Em làm được. Nhưng em sẽ không bao giờ làm việc đó nữa.” Trước khi Quán Hanh kịp hỏi tại sao, cậu đã cau mày tiếp lời, “Nó kiến em khó chịu kinh khủng. Em nhớ mình từng biến thành dơi khi được dạy làm điều đó, và nó chính là trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời em. Nhất từ trước đến giờ luôn.” Quán Hanh liếc Đức Tuấn, môi khẽ cong lên thành một nụ cười. Anh di chuyển ngón trỏ và chọc vài lần vào má Đức Tuấn, cố gắng xóa cái cau mày ra khỏi gương mặt xinh đẹp của cậu người yêu. “Thương Đức Tuấn của anh ghê.”

Khóe miệng Đức Tuấn nhếch lên. Cậu sẽ chẳng thể nào quên Quán Hanh đã cho mình cảm nhận được nhiều yêu thương đến thế nào. Từ khi gặp anh ấy, những ngày tháng của cậu chẳng còn buồn tẻ. Quán Hanh là người hiểu chuyện nhất cậu từng gặp. Chưa bao giờ hết hài hước, chưa từng ngừng đáng yêu, và sẽ không bao giờ thôi là điều tốt nhất trong đời cậu.

Kể cả khi cậu thú nhận với anh ấy mình là ma cà rồng.

“Em rất vui vì có bạn ở bên.” Quán Hanh hôn lên môi dưới của Đức Tuấn khi nghe cậu nói những lời đó. “Có mùi phô mai.”

Họ lại di chuyển, Đức Tuấn cảm nhận được hơi thở của Quán Hanh phả lên cổ cậu. “Bạn có bất tử không?”

“Mẹ em nói là có, trừ khi ai đó cố tình đến và giết em bằng vũ khí đặc thù hay gì đó, mà em cũng chẳng rõ nữa.”

“Chẳng công bằng gì hết. Anh cũng muốn bất tử!”

Đức Tuấn nghiêng đầu thật thấp. “Bạn muốn?” Quán Hanh gật đậu có chút hơi quá nhiệt tình.

“Ừm.” Tay Đức Tuấn nắm lấy lưng ghế để đỡ mình ngồi thẳng dậy. Quán Hanh, người cũng phải ngồi thẳng dậy theo do ‘đệm lưng’bị kéo thẳng lên, nhìn cậu với ánh mắt bối rối. “Em có thể làm được việc đó.” Đức Tuấn thì thầm, đủ để cả hai người cùng nghe thấy.

“Ý bạn là gì –” Não của Quán Hanh bặt đầu tự vận động. “Ồ.” Anh nhận ra điều gì đó. “Ừ, ồ.” Đức Tuấn chế nhạo anh người yêu xinh đẹp của mình.

“Em chỉ cần hút một chút máu của bạn, rồi sau đó, bạn cũng làm điều tương tự với em.”

“Ý bạn là, bạn sẽ cắn anh, sau đó anh sẽ cắn lại bạn?”

Đức Tuấn cười nhẹ, “Chính xác.”

Trong khi Quán Hanh còn đang cố gắng tiêu hóa thông tin, Đức Tuấn lướt tay mình trên mái tóc màu hồng nhạt bóng mượt của anh. Quán Hanh cảm thấy tay của Đức Tuấn dừng lại trên vai mình. “Anh sẽ trở thành một ma cà rồng, giống như bạn?” anh hỏi. Đức Tuấn gật đầu, mỉm cười trìu mến.

Quán Hanh liếm môi dưới, mắt liếc nhìn những chiếc răng nhanh bé nhỏ nhưng sắc nhọn của Đức Tuấn. Có vẻ như anh sẽ chẳng bao giờ phải hối tiếc vì điều này, vậy tại sao lại phải từ chối chứ? “Được thôi.”

Đức Tuấn nhích người về phía anh, vòng chân qua chiếc eo thon thả của Quán Hanh. Bàn tay cậu ôm lấy khuôn mặt của người cậu yêu. “Sẵn sàng chưa?” Quán Hanh lập tức gật đầu. “Anh sẽ không chết chứ?” Đức Tuấn lại khúc khích, “Sẽ không, nếu bạn tin em.”

Ngày hôm nay, Quán Hanh đã phát hiện ra ba điều mới. Thứ nhất, bạn trai anh là ma cà rồng. Thứ hai, anh thích cách răng nanh của cậu ấy cắm vào cổ mình. Thứ ba, máu của Đức Tuấn có vị ngọt, rất rất ngọt.

-END-

2 thoughts on “[Oneshot – Hendery x Xiaojun] sweet – xiaoheny

  1. woa, mình không biết chắc chắn khi viết ra chiếc oneshot này cảm xúc của bồ thế nào. nhưng nó đáng yêu quá, mình cảm thấy như thế và mình thích nó!

    Like

    1. Ban đầu tui cũng không hi vọng gì nhiều với chiếc fic này lắm vì nó khá là ngắn, nhưng càng dịch càng thấy cuốn bồ ạ. Bằng một cách nào đó bạn tác giả viết rất vừa ý mình về cả Hanh và Tuấn. Nhất là Hanh ấy. Cảm giác rất thật, rất dễ thương và rất Hanh.^^.
      Cảm ơn bạn vì đã thích bản dịch của mình nhé ^^

      Like

Leave a comment